Albert Karsai
Bums, X-Cafe chuyển ngữ
Phóng sự này được viết dựa trên một cuộc triển lãm của Bảo tàng Phụ nữ ở Hà Nội và sẽ kể về cuộc đời của người bán hàng rong tại thủ đô của Việt Nam.
Trong những tình cảnh như vậy người ta dễ dàng quên mất những số phận con người ẩn đằng sau cái thân hình toát lên vẻ nhẫn nại kia, những thân hình đang đẩy xe đạp hoặc xe hàng đi trên những con đường gập ghềnh trong mọi ngõ ngách. Trong hầu hết các trường hợp, tôi không hiểu rõ họ rao cái gì, nhưng tôi nhận ra họ qua giọng rao hoặc qua nhịp điệu đơn điệu của lời rao. Họ bán đồ ăn tự làm hoặc đồ dùng gia đình, nhận làm những công việc sửa chữa nhỏ, thu mua phế liệu để sau đó bán lại kiếm một chút tiền lời. Ví du như có một cô trong số đó, người có giọng rao rè rè như tiếng bàn cạo, sáng và trưa nào cũng đi qua nhà chúng tôi. Cô ta bán chiếu và giỏ bện, chúng được chất đầy trên chiếc xe đạp. Hoặc như người đàn ông da đen đủi gầy còm với chiếc mũ nhựa xanh rao bán bánh mỳ ngọt. Giọng rao của anh theo đuổi tôi đến tận trong giấc ngủ. Tôi không biết tên anh ta là gì. Chỉ là một con số trên đường phố. Cũng giống người đàn bà với chiếc cân, tôi có thể ngâm nga lại nhịp điệu lời rao của cô ta. Ngày nào cũng thấy cô ta đi làm, năm này qua năm khác. Cô ta là một trong số hàng ngàn "người lớp dưới".
"Em ở làng pháo "Bình Đà". Sau khi người ta cấm làm pháo, người dân bắt đầu chuyển sang bán hàng rong trên đường phố. Em có hai cháu còn đang đi học. Chồng em và em có một mảnh đất nhỏ để cày cấy, nhưng thu nhập không đủ để nuôi cả gia đình. Hơn nữa, nhà nước đang muốn trưng dụng mảnh đất đó để xây dựng một khu công nghiệp. Bây giờ hàng ngày em đạp xe lên Hà Nội để bán hàng vặt. Ngoài mía ra, em cũng bán thêm cả hoa quả nữa."
"Tôi dậy ra đi từ rất sớm và mãi tận tối mịt mới về đến nhà. Các cháu nhà tôi còn quá nhỏ nên chưa có thể đỡ đần gì được các việc trong nhà, vì vậy về đến nhà là tôi lại phải xoay lưng ra nấu nướng. Ngày nào chúng tôi cũng ăn rất muộn. Chồng tôi và tôi sống riêng ở hai nơi, và tôi có tránh nhiệm phải làm tất cả những công việc nội trợ, mặc dù tôi rất mệt mỏi sau một ngày làm việc cực nhọc." Chính quyền thành phố Hà Nội đã chính thức cấm bán hàng rong trên một số đường phố, nhưng những người bán hàng rong không có sự lựa chọn khác ngoài việc tiếp cứ tục như trước đây, trong nỗisợ hãi thường xuyên bị cảnh sát bắt giữ:
"Tôi cũng đã biết có quy định mới, nhưng tôi vẫn tiếp tục phải làm để nuôi sống gia đình. Chúng tôi sẽ chết đói nếu tôi ở nhà! Đất nông nghiệp của chúng tôi có quá ít. Từ khi có quy định, tôi nhiều lần đã bị cảnh sát đuổi bắt, và hàng bán cũng đã ít hẳn đi. Nếu có công việc làm khác cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không phải làm cái công việc cực nhọc này."
Thu nhập của những phụ nữ này đặc biệt rất thấp. Một nghiên cứu được tiến hành trong năm 2008 cho thấy đa số sau khi trừ đi chi phí cho ăn uống và vận chuyển họ còn lại trong tay không đầy 1 đô la Mỹ một ngày. Và thậm chí cả số tiền đó có cũng chỉ có thể có được khi đã hạn chế chỉ chi tiêu cho những cái thực sự thiết yếu:
"Tôi chỉ kiếm được khoảng 10.000 đồng (khoảng 50 cent Mỹ) một ngày. Tôi ăn ngoài phố. Thường thì tôi chỉ mua suất ăn khoảng 2.000 đồng trong đó có một chút rau xào hoặc hai miếng nhỏ thịt nướng. Ngày nào tôi kiếm được nhiều hơn một chút, tôi có thể mua suất ăn nhiều hơn, hoặc mua một số thuốc men cần thiết. Một ít kẹo bánh cho các cháu của tôi. Nhiều hơn nữa thì không có tiền."
"Tôi đi bán tất cả các ngày trong tháng, thậm chí cả lúc tôi bị ốm hoặc khi xấu trời. Tôi chỉ ở nhà khi trong nhà có sự kiện gì lớn."
Ngoài công chúng mọi người cũng đang bàn luận sôi nổi về vấn đề này. Các nhà quy hoạch đô thị, các nhà khoa học và người tiêu dùng hiện nay đang không nhất trí với nhau về ý nghĩa của của quy định này:
"Bán rong đường phố có nguồn gốc từ sự đô thị hóa xã hội. Những người Hà nội đầu tiên đã quen với việc mua bán hàng hóa dùng hàng ngày trong phạm vi gần nơi ở, và điều này đã tạo điều kiện cho kiểu buôn bán này phát triển mạnh mẽ. Cho nên hiện tượng này là hiện tượng gắn liền với những thói quen lâu đời, không dễ gì thay đổi nhanh chóng. Tuy nhiên, các nhu cầu của một số ít dân chúng không thể đặt trên lợi ích chung. Dân chúng Hà Nội sẽ phải làm quen dần với việc không còn có thể chạy ào ra khỏi nhà khi nghe thấy một người bán hàng nào đó đi qua, hoặc có thể dựng xe máy của mình ở khắp mọi nơi trên vỉa hè để đi mua sắm. Điều này ảnh hưởng đến sự chung sống có trật tự! "
"Tôi hiểu rằng nhiều người dân ở Hà Nội nhìn những người bán hàng rong là một vấn đề và sắp tới muốn đuổi tất cả họ ra khỏi thành phố. Là một nhà kinh tế, tôi nhìn nhận vấn đề dĩ nhiên khác hơn. Khu vực này cung cấp cho người dân thuộc mọi tầng lớp khác nhau những sản phẩm và dịch vụ quan trọng trong đời sống với giá cả phải chăng. Nó ngoài ra cũng là một khu vực kinh tế của rất nhiều người không được học hành, rất khó có thể được chấp nhận sử dụng trong những lĩnh vực kinh tế khác, hoặc ít ra cũng bị hạn chế về thu nhập. Người bán hàng rong của Hà Nội là một yếu tố quan trọng trong cơ cấu xã hội, nếu không có họ khoảng cách giữa người giàu và người nghèo sẽ còn mở rộng đáng kể hơn nữa."
Ngay cả nội bộ những người tiêu dùng cũng không thống nhất:
"Đất nông nghiệp đang giảm dần. Do đó, rất nhiều nông dân buộc phải ra thành phố làm nghề bán hàng rong. Đó là một cuộc sống khó khăn. Ngày mưa quần áo ướt hết, ngày nắng bỏng rát da dẻ, còn mùa đông thì run rẩy vì lạnh. Nếu chúng ta không muốn có những người dân ở các đường phố của mình, khi đó chúng ta phải có những biện pháp để đảm bảo sao cho họ không còn phụ thuộc vào những loại công việc như thế nữa."
"Tôi cho rằng việc cấm buôn bán hàng rong là đúng đắn. Vệ sinh an toàn thực phẩm là một vấn đề lớn. Kể từ khi quy định này được ban hành, đường phố không còn bị tắc nghẽn và đã trở nên lưu thông hơn. Tuy nhiên, đối với những người buôn bán đó lại là một thảm họa."
Những người phụ nữ này, xuất thân từ các tầng lớp thấp trong xã hội, họ đã phát triển một chiến lược của riêng mình để đảm bảo sự sống còn của họ trong thành phố. Trong tầng lớp của mình, họ tìm sự bảo vệ và đùm bọc ở những liên kết xã hội, đó đồng thời cũng cái làm ngọt ngào thêm cho chút thời gian rỗi hiếm hoi của họ. Người châu Á không không phải là loại người chiến đấu đơn độc, đối với họ mối liên kết xã hội là cái quan trọng, và nếu đơn độc một mình, nhiều người sẽ không thể nào trụ lại được ở thành phố.
"Chị gái tôi đã đem tôi theo đến đây. Ở đây có nhiều chị em cùng làng tôi. Ở cùng với chị em tôi cảm thấy ấm áp dễ chịu, khi còn ở nhà cùng chồng lúc nào tôi cũng cảm thấy buồn. Thời gian đầu tôi luôn cảm thấy thiếu anh ta, nhưng tôi cũng đã nhanh chóng quen với cuộc sống mới. Ở chung có chị có em nó cũng làm vơi đi nỗi buồn và sự cô đơn, và cuộc sống của tôi hiện giờ tốt hơn khi còn ở nhà với chồng."
"Đi bất cứ nơi nào chúng tôi cũng hẹn chỗ gặp nhau để cùng nghỉ ngơi. Thường ra chúng tôi hay ngủ trưa trên băng ghế công viên. Không có ai đánh cắp hàng của chúng tôi, nếu như họ muốn mua một thứ gì đó, họ chỉ cần đánh thức chúng tôi."
"Tôi phải trả 280.000 đồng tiền thuê nhà một tháng (khoảng 10 €) cho căn phòng này. Do vì tôi không có bếp, cho nên tôi sử dụng nồi cơm điện. Mọi thứ khác, chẳng hạn như rau, tôi nấu nhờ bên nhà hàng xóm. Tôi cũng không có cả thời gian để nấu ăn. Chúng tôi ba người ăn chung với nhau và chi hết khoảng 6.000 đồng một người. Gạo chúng tôi mang theo từ nhà."
Và để cho không có cái cảm giác lửa trại lãng mạn nổi lên:
Luật mới làm cho cho mọi người hoang mang và sợ sệt. Lo âu cho cuộc sống. Lựa chọn khác chưa thấy trong tầm nhìn, ít nhất là cho đa số trong họ. Chưa hề có một dịch vụ nào về thị trường lao động. Nhưng trong cái khó ló cái khôn, và người bán hàng rong của Hà Nội là những nghệ sĩ của sự sinh tồn:
"Tôi chưa có ý tưởng nào, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ phải suy nghĩ về một cái gì đó. Nếu chính quyền không muốn chúng tôi có mặt trên đường phố, thì họ phải lập ra những khu vực mua bán cụ thể. Liệu chúng tôi có đủ sức để thuê những chỗ đó cũng sẽ lại là một vấn đề khác. Nếu không thì chúng tôi sẽ bị đe dọa chết đói! Chồng tôi và tôi cả hai đều không có việc làm, chúng tôi còn có hai con nhỏ, và giá lương thực lại đang tăng nhanh.
"Những ngày qua rất nhiều điều xảy ra với tôi trong đầu. Tôi có ba con nhỏ. Làm nghề bán rong đường phố, tôi có thể đem về cho họ những thứ cần thiết như đồ ăn và quần áo, nhưng nếu tôi bị cấm hành nghề, làm thế nào để chúng tôi có thể tồn tại? Chúng tôi tất cả không thể nào quay trở lại làng của mình, đó là điều không thể! Tôi hy vọng rằng luật này chỉ giới hạn trong một số đường phố nào đó, chẳng hạn như khu du lịch. Lúc đó, chúng tôi sẽ chấp hành."
Nguồn: www.comediantraveller.com